Lời bộc bạch về một câu chuyện cảm động về ngành tóc
Bài viết này dẫn nguyên dòng tâm sự của NTM Phương Đông trên trang cá nhân – lời bộc bạch của anh về một câu chuyện thật mà anh đã chứng kiến.
ĐỪNG BỎ QUA BÀI VIẾT NÀY NẾU BẠN ĐÃ LÀM CHA MẸ !!!
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Nhìn thấy các con trưởng thành, khôn lớn là niềm hạnh phúc và chiến thắng lớn nhất của mẹ cha. Trong hạnh phúc ấy, sự hy sinh thầm lặng và nhiều lúc cô đơn của họ lại ùa về cùng những năm tháng vất vả mưu sinh để mong cho con một cuộc sống tốt hơn. Trái tim của mẹ cha đủ lớn để chứa đựng tất cả trái tim của các con và vì vậy nó chứa đựng đầy đủ niềm vui và tất cả nỗi buồn. Dù thất bại hay thành công HÃY CHẠY VỀ MÀ ÔM MẸ CHA để lấp đầy trái tim ấy!
Hỡi các bạn đồng nghiệp trên cả nước Calvin thấy phụ nữ Việt Nam thật tuyệt vời và họ lại chịu thiệt thòi đến vậy.
Tôi đã từng dạy một số bạn học viên nữ và cũng có hỏi về lý do tại sao họ lại chọn nghề tóc, những câu trả lời đều có nét tương đồng giống nhau đó là: nghề tóc nhẹ nhàng và tranh thủ có thời gian chăm sóc cho con cái và gia đình. Hơn nữa nghề này cũng dễ xin việc và thậm chí về sau khi mở một quán nhỏ trong ngõ hay chợ họ cũng có thể sống qua ngày.
Tuy nhiên thì khó khăn với các thợ nữ khi chọn nghề đó là rất nhiều, họ vào với nghề không dễ dàng như những người thợ nam, con đường họ đi thường là phải đi đường vòng. Lý do đi đường vòng là do những yếu tố như sau:
– Thợ nữ thường xin làm thợ phụ hay thợ gội để vào nghề và họ tự nhìn và đúc rút kinh nghiệm qua nhiều năm, nhưng tiếc thay những gì họ thấy thì chỉ là ứng dụng thực tiễn trên đầu mà không hề được đào tạo một cách chuyên nghiệp và giáo án nên tất cả mọi thứ cũng chỉ là tự tư duy và suy luận
– Xin làm thợ phụ cũng là một phần do không đủ kinh tế để đi học những môi trường chuyên nghiệp nên đành chọn giải pháp xin học nghề không lương và dần được nhận làm việc và đây cũng là lý do lớn nhất họ phải trải qua trong cuộc hành trình hướng tới nghề tóc
Nhưng những khó khăn đó không phải là tất cả, những lần tôi có chia sẻ và ngồi nói chuyện cùng những học viên nữ ít ỏi trong lớp của mình thì họ có tâm sự rằng: Hoàn cảnh gia đình rất khó khăn có những bạn vừa chăm con vừa làm tóc hơn những thế có những bạn phải nuôi 2 đứa cùng một lúc.
Nói tới đây thôi là đã thấy khó khăn vô cùng rồi các bạn ah, những ai mà làm cha mẹ rồi thì nghe tới đây chắc sẽ hiểu chăm sóc nuôi dưỡng một đứa trẻ sẽ vất vả như nào, mà chưa kể ngày tụi nhỏ ốm đau nữa, phải thức đêm dậy sớm để chăm lo từng chút cho giấc ngủ của con rồi những lúc con sốt mọc răng nó khó chịu trong người chỉ biết hờn dỗi và khóc. Ôi! Cảm giác lúc đó để trải qua các bạn nam mới thấu hiểu nó vất vả và cần phải thật sự kiên nhẫn và yêu thương gia đình lắm mới có thể vượt qua được.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả đâu còn nữa khi tôi chứng kiến cảnh thực tế của học viên tôi mà tôi cũng không kìm được nước mắt. Một cô gái nhỏ bé với vóc dáng chưa tới 1m50 vậy mà tham gia học tập nâng cao tại học viện luôn là người chăm chỉ nhất và cô luôn là đạt thành tích cao trong những bài thi của lớp, ngay cả những bài thể dục ngoại khóa cô tuy nhỏ bé nhưng luôn dẫn đầu và dành về nhất. Khi tôi hỏi tại sao nhỏ bé vậy mà lại có khả năng phi thường như vậy thì em trả lời:
– Thưa thầy thực sự em cũng không phi thường gì cả đâu ạ mà chỉ vì em muốn làm tốt nhất những bài tập và học phần của thầy sớm nhất để em xin được về trước với gia đình thôi ạ.
Các bạn thấy đó đã có chí lại còn có tâm như vậy đó mà vẫn bị kêu là chửi bới các bạn ah. Khi tôi vô tình nghe thấy tiếng quát mắng giọng một người đàn ông trong điện thoại của cô học trò nhỏ vang ra từ phía xa xa và những giọt nước mắt cô gái cứ tự dưng trào và rơi thành dòng .
“MÀY LÀM CÁI ĐÉO GÌ MÀ GIỜ NÀY CÒN CHƯA VỀ HỞ CON … KIA “
Lúc đó tôi thấy thật đáng thương cho hoàn cảnh cô học trò của mình, chỉ biết an ủi và động viên em cố gắng thật nhiều và thầy sẽ luôn đứng sau hỗ trợ cho em. Tuy nhiên thì thực tế vẫn như vậy, phụ nữ Việt chúng ta nói chung họ thật sự là vất vả và thiệt thòi rất nhiều.
Họ đã luôn chăm sóc cho gia đình nhưng không được ghi nhận mà chỉ nhận toàn những buồn tủi và đau thương và họ thường chỉ biết khóc và tự mình chịu đựng để vượt qua những khó khăn lúc đó. Nếu khó quá vượt sức mình thì họ đành chọn giải pháp là buông xuôi, tự chăm sóc con và hoàn thiện những ước mơ nhỏ bé của mình.
Bức ảnh trên chỉ là vô tình tôi thấy ở trên face và xin phép chủ nhân của bức hình cho phép tôi được sử dụng nó như một ví dụ minh chứng về sự can đảm, đam mê, yêu nghề vượt muôn vàn khó khăn tay xách nách mang chăm con và lo học nghề chứ không hề có ý nói bạn ý như người học trò nữ của tôi. Vậy xin chủ nhân và bạn nữ trong bức ảnh cho phép tôi được dùng tấm hình này để nói lên tâm sự của mình.